mỗi ngày anh trai cùng em dâu để kiếm tiền, mà vừa nãy Phương đã mua cho cô. “Túi xách để ngoài sau đi em gái.” Thấy cô nàng tay cầm lỉnh kỉnh đồ đạc, bác tài khẽ nhắc nhở. “Không được… Để ngoài sau lỡ hư đồ trong túi rồi sao. Phải giữ bên cạnh mình mới được.” Như Hoa liên tục lắc đầu, cô vẫn giữ khư khư túi đồ trên tay. “Nhưng đồ nhiều vậy…” Bác tài đang nói dở, lại bị Như Hoa nói trước: “Không sao đâu mà… Chú cứ việc lái xe đi.” Bác tài khẽ đưa mắt nhìn Phương, mỗi ngày chủ tịch chén cấp dưới đáng đồng tiền sau đó lại thở dài chấp nhận. Như khá bất lực trước thái độ của cô em gái